Nhà cũ bị đập đi, xây nhà mới. Trong khoảng thời gian thi công, gia đình cô bé phải chuyển qua ở tạm nhà trọ. Gọi là nhà trọ nhưng vẫn là nhà xây, cô bé được chia một khoảng kê bàn học trên lầu, cạnh bên là giường ngủ. Sự phiền hà bắt đầu từ một đêm mưa, cô bé đang học bài thì một giọt mưa rơi trúng trang vở. Cô bé ngước lên, thấy một lỗ thủng trên mái. Từ lỗ thủng ấy, suốt đêm những giọt nước cứ thi nhau tí tách nhỏ xuống. Cô bé không thể nào ngủ được. Đến nửa đêm thì cô òa khóc, bắt ba bằng mọi giá phải trèo lên trám lại lỗ thủng, để cô bé ngủ yên ngày mai còn đến lớp! Nửa đêm mưa gió việc đó là bất khả với ba. Thế là sáng hôm sau, cô bé bỏ học, ở nhà ngủ bù, trưa dậy còn...khóc thêm tăng nữa!
Ba buồn. Chiều đó ông lặng lẽ lên thư viện mượn về một chồng báo. Để báo trên bàn học cô bé, ông bảo : Con đọc đi. Hàng chục bài báo xoay quanh đề tài lũ lụt ở miền Trung. Trăm ngàn đau thương, mất mát. Đặc biệt là loạt bài đoàn cứu trợ đi đến vùng bão bị gặp nạn. Họ đã hi sinh cả tính mạng của mình khi làm việc thiện !
Cô bé ngước nhìn lên lỗ thủng trên đầu, nước mắt chảy dài xuống má...Lỗ thủng trong tâm hồn, trong lòng nhân ái mới chính là lỗ thủng lớn nhất !