mr_sang's wife
Tổng số bài gửi : 34 Reputation : 1 Join date : 18/12/2009 Age : 31 Đến từ : CM
| Tiêu đề: Thơ tình từ khách sạn đầy sao Tue Dec 22, 2009 11:14 am | |
| Thùy Mị yêu dấu, tính từ cái hôm hai đứa mình giành nhau một khúc bánh mì, em thua cuộc nên đã rút guốc phang vô đầu anh Cho đến hôm nay đã gần một năm rồi nhỉ? Sau khi nhận trọn phát guốc của em, lăn ra đất bất tỉnh, anh được người nhà đưa vô trung tâm cấp cứu. Trải qua nhiều lần chuyển viện, anh đã đến định cư ở đây chừng 6 tháng nay. Tuy mồm anh đã hết... méo, nhưng cái gót guốc dài 12 cm của em vẫn ghim ngay lỗ tai anh, như chứng tích một cuộc tình, và các bác sĩ chưa sao rút ra được! Không phải là họ bất lực, mà đó chính là yêu cầu của anh! Nó tạo cho dung nhan anh một nét riêng, độc đáo, không ai có được! Duy chỉ có một vấn đề rắc rối, đó là khi ngủ anh chỉ được phép nằm nghiêng đầu một bên, hễ lăn sang bên kia, cái gót guốc lại ấn vô... sọ, khiến anh bị ảo giác, cứ như có tiếng em gọi trong đầu: Trả tui bánh mì đây! Trả tui bánh mì đây! Hôm nay, anh viết thư này, kể lại cho em nghe một vài kỉ niệm ở nơi anh định cư. Rất mong em sẽ ghé thăm anh vào Valentine tới đây, để cho mấy thằng bạn anh biết trên đời có một người con gái thuỳ mị, kiêu sa đến nhường nào! Ngày đầu tiên đặt chân vào chỗ ở mới, anh đã quen ngay một thằng bạn nằm giường bên. Thằng này có khả năng bay như chim, đó là nó nói với anh như thế. Còn gì hấp dẫn hơn khi có thể đứng trên tầng ba khách sạn, vỗ hai tay vào... hậu thể cái bốp và phóng vọt lên chín tầng mây! Thằng bạn ngay lập tức rủ anh cùng đi... tập bay. Thử hỏi ai có thể từ chối một lời đề nghị như thế? Anh và nó trốn mọi người, leo lên tầng ba. Nó đứng mấp mé lan can và... vút. Từ đó anh chẳng còn thấy nó đâu nữa, chắc là cú "đề pa" quá mạnh đã khiến nó bay thẳng lên sao hoả rồi cũng nên! Riêng phần anh, đang tính... vỗ cánh theo nó thì bị một đám người lao tới, ôm cứng ngắc, khiêng về phòng! Tan giấc mơ bay! Vài hôm sau, lại một nhóm mấy thằng khác đến rủ anh đi ngồi bar. Gì chứ bar thì anh mê là cái chắc, nó giúp anh nhớ tới kỉ niệm những ngày còn bên em. Nhưng bar ở chỗ anh lạ lắm, mới bước chân vào đã nghe một mùi nồng nàn y như... quần áo ngâm ba tuần chưa giặt! Nước uống ở đó cũng rất khác, đậm đặc, lợn cợn chứ không như ở mấy cái bar mà anh từng ngồi cùng em. Vì được uống miễn phía nên mấy thằng anh cứ thế nốc không ngừng nghỉ. Nhưng tiếc thay, có thể anh còn uống đến căng bụng, nếu như không có tiếng thét lên: Trời ơi, mấy thằng này chui xuống cống làm gì vậy hả?! Thế là tụi anh lại bị hốt về phòng! Vậy đó, cuộc sống ở nơi đây như thể thiên đường, tụi anh được chăm lo đến từng miếng cơm, ngụm nước, rồi sau đó là tập bay, ngồi bar, mát trời ông địa! Hôm nay anh nhận được tin người nhà báo về em. Trong một lần... ăn quá no, em đã té lăn quay từ cành xoài xuống đất, nên từ đó em phải nghỉ học ở nhà, nằm im thin thít! Đúng như giấc mơ của đôi ta hôm nào, không phải đi học, không phải làm gì cả, chỉ nằm một chỗ và luôn có kẻ hầu người hạ! Lật tấm lịch trên tường, anh sực nhớ ra, ngày Valentine sắp tới, bỗng cồn cào nhớ em, nhớ thuở hai đứa còn bên nhau quấn quít không rời. Anh bèn viết thư này, mời em vào... khách sạn thăm anh. Anh hứa sẽ trả lại em nửa ổ bánh mì anh đã giật mất của em hôm ấy. Anh vẫn giữ đây, luôn kẹp dưới gối, để hương thơm của nó toả đầy trong những giấc chiêm bao. Yêu em còn hơn trâu bò yêu cỏ! Người yêu đấu của em - Kí tên Bánh Bao công tử. | |
|